Tóm tắt truyện Nghe Nói hằng ngày hầu hết Phát Kẹo

vày một bộ phim hai nam bao gồm, Thích Trường An và Từ Lạc Dương biến thành công ty đối tác, với mọi người trong nhà trải nghiệm đời sống thuê căn hộ chung cư một thị trấn nhỏ tuổi. Trải qua quá trình sớm chiều ở phổ biến, Thích Trường An phiêu bạt Từ Lạc Dương chính là tổ ấm lạc quan, tháo mở cũng như lôi cuốn, dần dần anh bị cậu cuốn hút
Giới thiệu truyện nghe nói hằng ngày đều phát kẹo
Tác giả: Tô Cảnh Nhàn
Thể loại: Truyện đam mỹ, lịch sự, giới thư giãn
Trích đoạn truyện nghe nói mỗi ngày phần nhiều phát kẹo
Từ Lạc Dương cần dùng một bốn thay kỳ quặc xịt nước hoa vào khuỷu chân, điện thoại di động bật loa bên cạnh, để trên bàn trà ở trước mặt.
“Đã ăn cơm tối chưa?”
Vừa tìm đến hai chữ “cơm tối”, Từ Lạc Dương chẳng thèm xịt nước hoa nữa, cơ mà ngồi xổm ở bên cạnh bàn chè, quan sát chằm chặp nền game điện thoại, cậu cần đến 100% nhân kiệt diễn xuất của bản thân mình nói: “Ẳn rồi ăn uống rồi, xuống bên dưới lầu cài thực phẩm đấy.”
“Ẳn gì?”
Liếc nhìn thịt đầu heo ngâm dầu ớt và chơi xấu thái hạt lựu xào cay trong hộp đồ ăn còn chưa được vứt nằm ở trên bàn, Từ Lạc Dương cực kì trôi chảy liệt gà tên món thức ăn mang đến thống trị của mình: “Cải rổ xào, súp lơ luộc, cà chua trộn con đường, mang cả nửa chén cơm trắng.”
“Chà, tự giác quá nhỉ.” Giọng Trịnh Đông nghe siêu ưng ý, dẫu vậy vẫn chuyển đề tài: “Chụp một tấm đưa qua đây coi?”
“….”
Từ Lạc Dương tỏ vẻ, mặc dù mẫu bài toán này vượt quá mức tầm thường rồi, dẫu vậy bao gồm cả sẽ nằm trong dự liệu. Cậu sử dụng tốc độ tay rất nhanh lôi bức hình đã sớm sẵn sàng trước ở trong bức ảnh ra, chuyển qua mang đến quản lý.
Qua cửa ngõ một bí quyết hoàn mỹ!
“Đừng gồm kiêu căng, đề nghị luôn giữ gìn các loại tinh thần đau đớn bình dị này đó.” Trịnh Đông nhắc nhở thêm mấy câu nữa, rồi bắt đầu đổi đề tài: “Ở đó đã quen chưa?”
>> Đọc thêm Truyện đam mỹ sủng
“Quen lắm rồi, vị trí đoàn phim sắm vô cùng sạch đã, dán giấy dán tường new, lúc em mới cho còn ngửi thấy mùi thuốc gần kề trùng nữa. Dẫu vậy các muỗi, vô cùng nhiều luôn.” Vừa nói, cậu vừa xịt nước hoa lên bắp chân mấy lần, địa điểm bị muỗi cắm chớp nhoáng không ngứa nữa, thật là hiệu quả! Từ Lạc Dương liếc quan sát nhãn hiệu bên trên thân lọ, định đi cài bổ sung mấy lọ nữa.
“Muỗi hay gì thì cứ nhịn một ít rồi cũng trở nên qua thôi, thiếu cái gì thì liệt gà ra mang lại anh. Đầy đủ tháng chín, tháng mười anh vẫn để trống đến cậu, cứ yên tâm mà ở đó, nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn Trương nhé.”
“Anh Trịnh uy vũ!” Từ Lạc Dương cười cợt, buông lỏng nhà bạn dựa trên lưng ghế sô pha: “Nhưng nhưng mà trực tiếp bỏ trống hai tháng, còn khước từ mấy hợp đồng, anh chưa bị công ty mắng đấy chứ?”
“Nghĩ ngợi lung tung cái gì nỗ lực.” Giọng Trịnh Đông ko phải che giấu sự ghét bỏ: “Từ trước cho giờ kỳ vọng của anh ấy dành mang đến cậu cũng chẳng cao, chuyên trọng điểm quay phim đến tốt là được rồi, không sẽ phải cân nhắc những chiếc khác đâu, nhiệt tình cũng chia sẻ thêm phiền thôi.”
“Vâng vâng vâng.” Nụ cười cợt xung quanh càng thêm rộng, chân hơi dài của Từ Lạc Dương vểnh lên, ném luôn chai lọ đựng nước hoa trong tay: “Vậy ——” cố ý dài giọng hồi chậm, sau cuối cậu đang chưa lên tiếng hỏi.
Trịnh Đông không chú ý đến các chi tiết này, nghe cậu lí giải, rồi lại nói tiếp: “Lúc trước mặt phía Thích Trường An địa chỉ với anh nói sáng ngày mai sẽ mang đến. Sắp đến nhiều cậu nên sống cùng mọi người trong nhà hai tháng để trải nghiệm đời sống, tới lúc tiến vào đoàn phim lại còn diễn tầm thường cùng với nhau, chuyên nghiệp gặp, chắc chắn đề xuất biết điều đó…”
bình đựng nước hoa thảy lên chưa trung, trong phút giây cậu thất thần không chụp lại được, “cạch” một tiếng rơi bên trên sàn ngôi nhà. Phần sau Trịnh Đông nói bổ sung gì đó, Từ Lạc Dương cũng không để ý lắm, loanh quanh trong đầu những là cha chữ “Thích Trường An”, vô cùng phiền.
“… Đừng ăn cay đừng nạp năng lượng thịt, nếu cũng như lớn lên sở hữu nổi mụn, tới lúc cậu về, chuyên gia trang điểm gồm nổi khùng lên băm vằm cậu, cũng đừng trách anh chưa chìa tay ra giúp đỡ nhé.”
cúp điện thoại, Từ Lạc Dương bị Trịnh Đông nói mang đến mức trong lòng hơi lung lay, cậu cố ý chạy tới che chở sinh soi gương, cảm giác yên tâm rồi mới trở về xịt nước hoa tiếp. Cậu đoán dĩ nhiên muỗi trong phòng này chậm rồi không được hút máu, tự nhiên chưa thù chưa ân oán, bữa qua nguyên một ban tối liền để lại một chuỗi nốt muỗi gặm bên trên bắp chuối người trong gia đình, ngứa cho mức cậu muốn cắm lại luôn.
bởi vì mất quan tâm, buộc phải nước hoa xịt hơi các, rơi hết bên trên sàn căn nhà.
Sáng mai Thích Trường An cho rồi.
Từ Lạc Dương bất chợt hơi hồi hộp.
Vừa hoảng sợ một dòng là hoảng sợ đến tận nửa đêm luôn. Từ Lạc Dương nằm bên trên giường đơn lăn qua lộn lại không ngủ được, đếm cừu cũng đếm cho một ngàn bố, còn kéo chân bổ sung hai mươi lần, hít đất tám mươi loại, đổ một thân mồ hôi, bất ngờ ngày dần tỉnh táo bị cắn.
Mệt trung ương quá!
Tới nhà vệ sinh tắm rửa, Từ Lạc Dương cầm cố một mẫu T-shirt màu trắng và quần đùi black color đi ra, cậu ngồi bên trên sô pha chậm rì rì lau tóc, rồi mở bổ sung một bộ phim nữa.
Haiz, đêm siêu nhiều năm, dù sao cũng phải mua chút chuyện để làm cho chứ!
chờ nhạc dạo vang lên, cậu mới phát hiện hóa ra mọi người lại mở 《Bão tuyết》—— bộ phim truyền hình bước đầu của Thích Trường An. Mặc dù vẫn xem đầy đủ lần rồi, tuy nhiên sẽ mở trúng thì đó chính là duyên phận, Từ Lạc Dương công bố quyết định xem luôn.
bộ phim truyện thật sự siêu hay, Từ Lạc Dương càng xem càng hăng say, cho nỗi tiếng khóa cửa vang lên cũng chưa nghe thấy. Cho đoạn điểm riêng nhất, tiểu lưu manh A Hồi vì chưng Thích Trường An thủ vai đứng ngược sáng quay đầu lại, quan sát về ống kính nói ra câu thoại bom tấn —— “Đường cực kỳ tối, ước ao đi cùng chúng tôi không? Bên tôi chính là ánh nắng mặt trời.”
Coi thêm top Truyện đam mỹ h sm hay nhất
Bị ánh mắt của “A Hồi” miểu liền kề, Từ Lạc Dương ỷ vào việc chưa gồm ai, một thành viên nhịn cảm thấy không được nhưng nhảy lên ghế sô pha, còn phất phất khăn lau tóc trong tay, để ý đầy đủ cảm tình, đầy cảm hứng cơ mà hét: “Đi đi đi, đi theo anh luôn, đường tối quá tui giống như nỗ lực đèn pin!”
(Miểu sát: có nghĩa là giết mọi người trong chớp mắt. Thuật ngữ này vốn xuất phát từ game online, là một phương thức chiến tranh cực kì lợi hại, tiêu diệt đối thủ trong một thời gian khôn xiết ngắn.)
khôn xiết chưa đúng lúc, cậu cảm nhận duy nhất cơn gió lạnh thổi qua đây.
Mắt sẽ chú ý chằm chằm vào hình nền máy tính, Từ Lạc Dương theo bạn dạng năng chà xát mạnh cánh tay nhẵn bóng của mình, trong miệng lẩm bẩm: “Chưa hết hè mà lại sao đã có được gió lạnh rồi nhỉ, đang nói chính là mùa hè ấm như lửa mà…”Mấy giây sau, cậu new theo bản năng chú ý về bên cửa.
cửa sẽ mở, còn chỉ một gia đình bạn đã đứng ở cửa ngõ.
Phản ứng ban đầu của Từ Lạc Dương là, ơ kìa tên trộm nào buổi sớm như vầy đã đi công tác rồi?
mà lại đợi tới lúc cậu thích ứng sở hữu tia nắng, sau khi nhìn rõ thành viên đứng ở cửa ngõ, mắt bỗng dưng trợn tròn, cậu nhanh chóng nghiêng đầu nhìn hình nền máy tính, rồi lại nhìn về người trong gia đình đứng ở cửa ngõ ——
Chúc quý bạn đọc đọc truyện vui vẻ!