Tóm tắt truyện Chấp Niệm

Thầm nghĩ có lẽ rằng chỉ là chấp niệm trong tôi, bởi vì sẽ gồm rất nhiều người nói rằng: tại sao cần như cố gắng khi xung quanh kia còn biết bao lăm nhà bạn đáng để bản thân mỗi chúng ta thương cảm cũng như trân trọng. Tại sao cứ nên chấp nê giữ khư khư mẫu cảm xúc đã qua, hình bóng có từ lâu

Giới thiệu truyện Chấp niệm

Tác giả: Try Họa
Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện Chấp niệm

bỗng nhiên quan sát lại hồi ức cũ, nỗi nhớ trào dâng như ước ao nhắc mang lại chúng tôi về những bi cảm còn dang tháo năm xưa, để rồi hôm nay tôi bỗng nhiên thấy nhói ở ngực trái: địa điểm cơ mà chúng tôi giữ gìn rất nhiều kỷ niệm về ái tình đầu đắng cay !

“Phong à, giờ em đã có tác dụng gì ?

tất cả hòa thuận chưa ?

có nhớ đến anh không ?

Còn anh… Thì anh nhớ em lắm! Nỗi nhớ đó cứ bám lấy anh một ngày dài lẫn đêm, chưa thứ gì giống như bù đầy được.

Ngày em đi sao hờ hững cũng như tàn ác quá !

cái cảm giác bị một nhà bạn quăng quật rơi thật trơ trẽn cũng như chông chênh làm sao ! Lúc này nỗi nhớ vẫn là gia đình bạn của anh ý mất rồi, chúng không buông tha anh Phong à,

anh lại nhớ …. “

—————————————

Lần bước đầu tiên chúng tôi chạm chán em là khi cả hai mười tuổi, tôi theo mẹ từ Los Angeles cất cánh về Đài Loan Trung Quốc sau khi ba mẹ li dị . Đang quan tâm bước đầu nhưng mà em giữ lại mang đến tôi là gì? Để xem nào … Manly …. EM đấy vô cùng MANLY !

tôi sẽ còn nhớ khi lần đầu vừa bước đi vào cổng trưởng thì sẽ nghe một giọng thiếu phụ thét nghiêm trọng đầy tức giận:

– Đứng lại thằng khốn kiaaaaaaaaaaaaaa… hiện nay bà nên vặt sạch lông của mày!

Tiếng thét vừa xong xuôi thì tôi đã thấy trước mắt một vật thể lạ bay thẳng về hướng người nhà, đợi đến khi tôi xiêu dạt sẽ là chiếc giày thì chúng vẫn in trọn vào bên rồi. Chúng tôi đứng cũng như trời trồng chú ý châm bẩm tàn ác thủ sẽ tiến lại trước bên người nhà với bộ dạng áy náy.

-Ặc… xin lỗi nhé, cậu không sao chứ?

Vừa nói em vừa huơ huơ tay trước bên chúng tôi cũng như ý muốn gây sự lưu ý. Chậc, lãnh nguyên một chiếc giày của em vào bên, chắc chắn rằng em cũng cảm thấy có lỗi, ai nhưng mà biết gồm chuyện ngoài hy vọng xảy ra như nắm. Chúng tôi hoàn hồn, chú ý em, vừa định báo cáo nói không vấn đề gì, nhưng mà chữ “không“ vừa rời khỏi miệng thì một luồng ấm rực xộc ra khỏi mũi của mình.

-Á Á Á…. M..á..uuuuu…..

Nghe em hét lên, chúng tôi bắt đầu nhanh nhảu lấy khăn giấy trong túi quần chùi máu mũi sẽ chảy ra, ngẩng đầu lên để hạn chế máu dây ra loại áo sơ mi trắng. Máu khô lại khá cấp tốc, tuy thế bên tôi lại không thấy thủ phạm làm cho gia đình bạn ra máu đâu cả, ngó quanh một chút thì thấy một cậu trai tốt bụng new sử dụng tay chỉ chỉ phía bên dưới, bên tôi chú ý theo hướng ngón tay của cậu ta thì vỡ lẽ… Thì ra ko phải em trốn, cơ mà là em… chết giấc RỒI!!!

Lớp A sơ trung – Học sinh mới

Đây chính là trường sơ trung bom tấn trong city, học sinh được phân vào nhiều lớp gần như dựa theo học lực. Mỗi khối có hai lớp chọn là lớp A cũng như B, theo đó lớp tất cả học lực tệ nhất là lớp F. Lớp A là lớp quy tụ các học sinh top đầu của mỗi khối, dĩ nhiên với một người trong gia đình được hưởng nền giáo dục quy chuẩn như bên tôi thì việc thi đậu vào lớp A cũng không hề là bài toán cực nhọc gì đến lắm.

(Quy chuẩn: chuẩn mực + chuẩn chỉnh mực)

hiện giờ bên tôi vẫn theo sau thầy chủ nhiệm vào lớp, đấy chính là ông thầy có thể dữ dằn, gương mặc nghiêm nghị tầm bốn mươi tuổi.

-Hôm nay lớp chúng ta chỉ một học sinh new.

Cả lớp hiện thời chăm chú chú ý tôi. Lúc này chúng tôi diện quần yếm caro đỏ Black, áo sơ mi trắng tất cả gắn huy hiệu của trường ở cánh tay áo, đeo túi balo Black. Tóc chúng tôi màu nâu sáng cũng như đôi mắt tất cả blue color lục nhạt, tôi cũng khá trắng trẻo so mang Cả nhà đồng trang lứa.

cô giáo thoáng ngẩng thành viên gia đình khi nhìn bên tôi rất đỗi trầm tĩnh, chưa bao gồm chút sợ hãi hay e dè nào khi chạm tới khoảng không gian mới. Ông hắng một tiếng rồi new giới thiệu:

-Đây Hàn chi Thụ, từ học kỳ này sẽ là tổ ấm lớp chúng ta, các em nỗ lực cung cấp cho mình nhé!

>> bài viết liên quan chuyên mục Truyện cao h

Nói chấm dứt ông bắt đầu nhìn một loạt các vị trí để chỉnh dốn ghế ngồi đến chúng tôi, tự nhiên ông hỏi:

– Lớp trưởng đâu rồi?

-Thưa thầy lớp trưởng nói không khỏe nên xin lên phòng y tế rồi ạ! Một cậu nhỏ xíu tốt bụng đứng lên thưa rõ.

-Hừ… có tuy nhiên trốn tiết thì có, chiếc bé bé dại này…

Thầy chủ nhiệm Tô một mặt tỏ ra giận dỗi, tuy nhiên thật sự ông vô cùng yêu mến em học trò vừa đắt tiền lại hoạt chén này.

Cả lớp nghe thầy chủ nhiệm than vãn bởi vậy thì cũng mỉm cười ha ha hùa theo, xem ra đối mang bọn chúng , bối cảnh này cực kỳ thường xảy ra… hiện giờ thì xung quanh cửa ngõ lớp thốt nhiên cho thấy.

– A…?

Em trợn tròn góc nhìn tôi, nhưng bây giờ tôi nhìn em, cũng không ngờ khôn kém. Thiết yếu tin nổi cô nhóc hung dữ lúc nãy ráng tuy vậy là học sinh của lớp lựa chọn, lại còn là lớp trưởng của mới bom tấn chứ…

-Hừ …Cố Trường Phong, chúng tôi còn nghĩ em trốn luôn tiết của tôi chứ?

-A haha …chủ nhiệm em nào dám! Lúc nãy thật sự em bị ngút cần phải lên buồng y tế đó… Thầy xem, thầy xem! Mặt em thật sự không còn chút máu nào luôn nè…

Vừa nói em vừa trưng ra diện mạo đáng thương hướng lên chú ý thầy, cũng như thể muốn nói: “Thầy ơi, em nói thật mà… Hãy thương xót em đi“.

nhà nhiệm Tô thấy nắm bèn cốc mang đến em một chiếc, em la oai oái rồi bĩu môi bất mãn, cằn nhằn kêu đau, cả lớp lại được dịp phá lên mỉm cười. Trước khi về khu vực của bản thân mình em còn chưa quên liếc xéo tôi một chiếc, vẻ bên cũng như ước ao nói “rõ ràng bây giờ em không có ý cụp tiết mà… sao không ai chịu đựng tin em chứ?”. Thật ngộ nghĩnh!

Em đó chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế thì vẫn nghe ông thầy cộc cằn cười đầy ác nghiệp nói:

-Chi Thụ, ghế ngồi cạnh lớp trưởng còn trống, em mang đến ấy đi.

hình như tôi vừa thấy trong mắt thầy nhà nhiệm thoáng qua sự chủ ý trả đũa, mà lại cũng không mấy để tâm.

Em lén nhìn tôi một chút khi tôi vào nơi của bản thân mình, thấy chúng tôi toàn bộ quên mất bao quanh, cần cũng tự giác khoanh hai tay lại để lên trên bàn, ngẩng đầu chú ý lên bảng.

Khi tiết học ban đầu, thấy chúng tôi không có sách cần em bèn len lén nhích nhích bàn lại gần bàn chúng tôi, nghe động tĩnh chúng tôi mới liếc nhìn em.

-À … loại đấy, tớ chỉ mong đến cậu xem phổ biến sách thôi.

Im lặng một ít, tôi cũng không phản ứng lại, chỉ nhỏ các giọng nói cảm ơn, đáp lại bên tôi là một nụ mỉm cười sáng lạng.

Năm phút sau.

– Này, cậu tên là đưa ra Thụ hả ? – Sẽ nghe giảng, hốt nhiên em quay sang hỏi bên tôi.

– Ừ. – Tôi cũng chỉ đáp lại một tiếng.

– Lạ nhỉ.. – Em nói.

– đồ vật gi lạ?

– vậy nên ai lại đặt tên nghe kỳ cố, Thụ…. Thụ ….nghe như một lão già ấy!

bên tôi im lặng chưa thèm đếm xỉa đến em.

-Này, cậu biết tên tớ chứ? – Ai đó lại cố bắt chuyện.

– Biết! Là cố kỉnh Trường Phong?

– Ui… tớ chưa nói sao cậu biết hay thế? – Mắt em sáng rỡ

bên tôi không chỉ dẫn em, chỉ nhìn bằng một góc nhìn xem em là kẻ ngốc, em chú ý theo hướng ánh nhìn của tớ, khom người xuống chạm ngay bản tên trên ngực mình…

-…

nạm đấy! Lần chạm mặt bước đầu tiên không những bị em hành tàn ác, còn bắt buộc cõng em mang đến phòng y tế Ngoài ra thành viên gia đình bị hại khác nhau là tôi, đang vậy ngày ngày còn đề nghị nghe em chưa xong xuôi léo nhéo bên tai! Tôi có lẽ cảm giác đây chỉ là bắt đầu đến chuỗi tháng ngày sóng gió của mình thôi…
>> đọc thêm thể loại Ngôn tình trọng sinh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *