Nhận xét truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Câu chuyện này chỉ nói tới tình yêu, cặp đôi 1 – 1, không còn có thê thiếp tranh thủ tình cảm, chút cung đấu, chút trạch đấu! Mặt khác phải để ý từ mấu chốt “Đơn phương yêu mến” nhé!

Ra mắt truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Tác giả: Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức​
Thể loại: Truyện sắc

Trích đoạn truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Mùa đông phương bắc, hanh khô, thật khô hanh, bầu trời trong vắt, mây trắng nhởn dơ dáy, nhưng thật là rất lạnh, ngay cả bên dưới chân cũng trở nên lạnh đông cứng.

Chu Tử cầm cây chổi lớn làm từ cành trúc quét tước rào giậu quanh sân. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, dùng sức giẫm giẫm đôi bàn chân tê rần vì ướp lạnh —— bên trên chân còn mang đôi giầy bằng vải bông dày do mẫu thân may —— lại dùng lực chà xát hai tay, tay cũng đã muốn sưng lên vì ướp đông, thoạt nhìn đều đỏ cả lên.

lúc này thật sự lạnh muốn chết!

Chu Tử đã quên cảm giác khi mùa đông có máy sưởi là ra làm sao, trong trí nhớ chỉ cảm thấy không lạnh.

đó là một triều đại mà nàng biết rõ trong lịch sử hào hùng chưa từng đề cập tới —— Kim Triều, kinh đô là Kim kinh, nơi Chu Tử ở gọi là Độc huyện, là 1 thị trấn nhỏ xa xôi ở phía bắc.

Nàng đi vào thế giới này đã ba bốn năm, sớm đã thành thói quen.

cho đến lúc này, nàng mới biết kiếp trước của bản thân mình hạnh phúc đến cỡ nào —— con gái một trong gia đình trung lưu, đc cha mẹ kính yêu trong tâm bàn tay mà nuôi lớn …

Aizzz, chuyện cũ đừng nên nhắc lại, sống sót rồi hãy nói sau!

Muội muội Chu Bích phơi kết thúc quần áo, từ của nhà đi ra: “Tỷ, chưa quét sân xong xuôi sao? Quét dứt thì hai ta cùng thêu hoa đi!”

Chu Tử dùng sức quét thật nhanh: “Chờ một chút, chấm dứt ngay đây!”

“Vậy muội vào trước sửa sang lại khung thêu & màu chỉ.”

>>> Coi thêm list Truyện tranh ngôn tình có thịt

“Được!”

Nhà họ Chu nghèo, không có ruộng đất, chỉ trông cậy vào phụ vương ra phía bên ngoài kiếm tiền, phải nuôi sống người nhà, còn phải hiếu thuận với ông bà nội, cơ bản là không đủ. Cho nên, Chu Tử cùng Chu Bích đều phải cùng mẫu thân thêu thùa một chút, phụ giúp Chi tiêu trong nhà.

Quét sân xong, Chu Tử rửa sạch tay, rồi mới vào nhà chính.

Chu đại tẩu and Chu Bích đã bày mâm kim chỉ cùng khung thêu ra, nhìn thấy Chu Tử đi vào, vẫy tay nói: “Tử nhi, mau tới đây!”

Chu Tử kéo cái ghế gỗ nhỏ, ngồi xuống bên chân mẫu thân. Nàng thêu thật sự rất tráng lệ.

Kiếp trước Chu Tử là 1 trong cô nương hiền từ, e lệ, cũng không học mấy thứ thủ đoạn gian trá. Cũng tự mình hiểu lấy, biết chỉ số mưu trí của bản thân mình không thấp, nhưng quả thật quá nhân hậu, cho nên dù là học tập hay công tác, đều vô cùng trang nghiêm. Lúc Chu Tử tới trường thành tích tốt, bạn dạng thân cũng không tệ, tình cảm với thầy cô and anh em cũng không tệ; sau khoản thời gian đi làm, Chu Tử rất rõ rằng cho mặc dù là hoàn cảnh gì cũng phải thích ứng, phải là kẻ cần cù chuyên cần trong những việc, cho nên luôn nghiêm túc nghiên cứu và phân tích nghiệp vụ, không dừng lại ở đó lại cần cù, ở cơ quan cũng coi như là nhân vật nòng cốt trong các công việc. Bình bầu thời điểm cuối năm, Chu Tử được bầu là điển hình tiên tiến, được một khoản tiền thưởng, thực vui mắt, mời đồng nghiệp ra ngoài uống rượu. Sau thời điểm tan tiệc, Chu Tử mơ mơ hồ hồ ra cửa, vừa đi vài bước đã biết thành xe đụng phải. Sau khoản thời gian tỉnh lại liền bắt gặp mình biến thành một nhỏ nhắn gái.

Nhặt kim thêu lên, Chu Tử thở dài: không biết ba mẹ có bắt gặp sổ tiết kiệm ngân sách và chi phí ngân hàng mình đã giấu ở dưới giường, vòng cổ khắc đá chưa? Không biết cơ quan có trợ cấp cho ba mẹ tiền phúng điếu hay không? Không biết bảo hiểm nhân thọ mà mình mua ba mẹ có biết hay không…

“Tử nhi! Bích nhi!” Một giọng nói rất chi là trầm ấm từ phía bên ngoài truyền vào.

“Là bà nội!” Chu Bích cười nhìn mẫu thân.

“Mở cửa cho bà nội đi.” Chu đại tẩu nói với Chu Tử.

Chu Tử cười làm nũng: “Mẹ, bên phía ngoài rất lạnh! Lại nói, cửa nhà ta không khóa, đẩy liền lộ diện, sao còn rất cần phải đi mở cửa!”

“Con đó!” Chu đại tẩu vươn đầu ngón tay cốc một chiếc lên đầu Chu Tử.

Mẹ con đang cười đùa, bà nội của Chu Tử đã vào tới. Ba mẹ con Chu Tử nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.

Tuy rằng bà nội Chu Tử còn chưa đến năm mươi tuổi, nhưng vì đã làm bà nội, nên người trong thôn giáp mặt liền gọi bà một tiếng “Chu lão thái”, sau sống lưng thì gọi bà là “bà già Chu” hoặc gọi theo biệt hiệu “Chu đại pháo”. Dáng người bà xinh tươi, trên người chỉnh trang thật sạch sẽ lưu loát, cho mặc dù là nói chuyện với con dâu hay cháu gái, đều mang vẻ mặt tươi cười: “Ngồi xuống đi, ngồi xuống cả đi!”

Nhìn con dâu lớn, biểu tình trên mặt là vô cùng quan tâm: “Mang thai chắc cũng được năm tháng rồi phải không? Dự trù mùa xuân sang năm là sinh phải không? Cách đây không lâu ăn uống thế nào? Ẳn nhiều thức ăn một chút…”

vô cùng hiểu rõ mẹ ông chồng mình, Chu đại tẩu vâng dạ nghe theo, căn bản không đề cập tới trong vại gạo đáng thương nhà của mình chỉ với có một chút lúa mạch.

Chu lão thái nhìn hai cái cháu gái Chu Tử Chu Bích, biểu tình trên bề mặt là hiền khô dễ gần: “Quần áo khá đầy đủ, giày mang trên chân cũng rất tốt, thấy các con như vậy, bà nội ta cũng yên tâm!”

Chu Tử Chu Bích đồng loạt cười ngoan ngoãn.

Chu lão thái không đến để rỉ tai hàn huyên.

Ba mẹ con Chu Tử không nói gì, đều cười tủm tỉm nhìn Chu lão thái. Các cô gái thường rất rõ, Chu lão thái là loại người không có lợi không dậy sớm không tồn tại việc không đến thăm, Chưa hẳn chỉ đến để ân cần hỏi han.

Nhưng mà, Chu lão thái nói nửa ngày, ở đầu cuối chẳng qua chỉ giao việc: “Tử nhi Bích nhi, buổi tối đến nhà bà, nhà bên ngoại của bà nằm phí trong thành đưa điểm tâm ngon qua cho bà, cũng đã chừa lại hai phần cho những con!”

sau khi Chu lão thái rời khỏi, Chu đại tẩu và Chu Tử đều phải sở hữu chút nghi ngại, chỉ có Bích nhi vui miệng nói: “Bà nội nói có điểm tâm ngon! Tỷ, muội cũng sắp quên điểm tâm là thứ gì rồi!”

Chu Tử nhìn Chu đại tẩu, Chu đại tẩu nhìn Chu Tử, đều cảm thấy lần này Chu lão thái tới rất gượng gạo, chỉ sợ không đơn giản như thế.

Buổi tối, Chu Đại Lang làm dứt vật dụng trong nhà cho ông chủ Chương lão Tam đã trở về.

Lúc người một nhà ngồi vây quanh cùng uống canh rau dại, ăn bánh cao lương (còn gọi là lúa miến), Chu Đại Lang hệt như làm ảo thuật lấy trong tay áo ra một chiếc bánh bao trắng (màn thầu, bánh bao không nhân), chia làm hai nửa, cho từng con gái một nửa.
Chúc Cả nhà đọc truyện ‘Nam An Thái Phi Truyền Kỳ’ vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *